XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sưởi Ấm Trái Tim Anh


Phan_33

“Mày nói cái gì?” Lâm Đinh ĐInh kích thích thần kinh nhạy cảm của LƯơng Vân NHi,bất chợt ả tới gần bọn người Lâm Tâm Nguyệt, hai mắt trợn to, thẹn quá thành giận, Lâm Đinh Đinh liền trốn sau lưng Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm di chuyển tới trước che chắn cho Lâm Tâm Nguyệt, mặt Lâm Nhã Nguyệt âm u, hai mắt nhìn chăm chú vào ả, chỉ cần ả có hành động anh lập tức khống chế ả. Ánh mắt vẩn đục kèm theo điên cuồng của Lương Vân Nhi nhìn chung quanh, giọng nói tràn đầy phẫn hận, cảm xúc khó khống chế, ngón tay chỉ từng người: “Mày, mày, mày, bọn mày thật sự nghĩ rằng tao không biết chuyện bọn mày làm sao? Nếu không vì Nhã Nguyệt, tao có cần cố gắng nuốt giận như vậy không? Chịu đựng trò đùa của bọn mày, chịu đựng tụi bây sỉ nhục, đều do tụi mày, nhất định do tui mày nói xấu tao trước mặt Nhã Nguyệt, Nhã Nguyệt mới không hiểu rõ, đều là tụi mày!!! Nhã Nguyệt là của tao! Là của tao! Chỉ có tao mới xứng đôi với Nhã Nguyệt!”“Nhất là mày!” Ánh mắt Lương Vân Nhi rơi vào trên người Lâm Tâm Nguyệt, hung hăng nói: “Mọi người đều nói mày rất tài giỏi, không chỉ giỏi giang trong công việc, còn gả cho một người chồng tốt, mày đã lập gia đình, lại rất hạnh phúc, mày trở về làm cái gì? Đừng nghĩ Nhã Nguyệt thương yêu mày, mày có thể đối xử với tao như vậy, đúng là do con đà bà hư hỏng sinh ra, cũng xấu xa như con mẹ của mày!”

Lương Vân Nhi vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt như dao trừng ả.

“Tôi thấy cô mới là người đàn bà hư hỏng, hơn nữa còn là loại xấu xa không thể trị, đến bây giờ cũng không biết mình sai, cô có tư cách gì mà kiếm chuyện với Tâm Nguyệt.” Cổ Trạch Sâm nghiến răng nói, bà xã của anh ngay cả một lời nói nặng anh cũng không nỡ, bảo bối anh cưng chiều như vậy, sao có thể để cho người ngoài phê bình như vậy? Xem ra ả ta không muốn sống nữa rồi.

Nhưng, Lương Vân Nhi lại không có nhận ra, lời ả như lên án lại như lẩm bẩm: “Không phải mẹ của Nhã Nguyệt cũng làm như vậy ư? Chỉ cần mình và Nhã Nguyệt có quan hệ với nhau, sẽ không có ai tách rời chúng ta, không có ai.”

Lâm Tâm Nguyệt không ngờ có một ngày cô gặp phải một một nhân vật não tàn như thế này. Năng lực ảo tưởng phong phú! Hiện tại đã là thế kỉ 21 rồi, cho dù ả có quan hệ với anh hai, anh hai cũng không nhất định phải cưới ả, huống chi ả lại phạm vào cấm kị của nhà họ Lâm.

Lương Vân Nhi hoàn toàn không biết mình đã rơi vào ma chướng, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt liếc nhau, Cổ Trạch Sâm chậm rãi di chuyển tới Lương Vân Nhi, đáy mắt hiện lên ánh sáng, thừa dịp ả không chú ý, dùng tay đập vào gáy ả, Lương Vân Nhi liền hôn mê, về phần độ nặng nhẹ bao nhiêu thì không ai biết. Ai kêu ả không biết sống chết đắc tội với bác sĩ Cổ của chúng ta, lời của Lương Vân Nhi khiến lòng người trầm xuống, thấy Lương Vân Nhi té xỉu trên đất, đáy mắt Lâm Nhã Nguyệt hiện lên tia ác độc.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn Lương Vân Nhi té xỉu dưới đất, có chút suy nghĩ, tại sao ả biết được chuyện của năm đó? Còn có câu nói kia của ả có ý gì? Cái gì gọi là con gái của người đàn bà xấu sinh ra cũng xấu xa như vậy. Còn nữa, mẹ của anh hai chưa từng ở chung một chỗ với ba, nhưng tại sao ả lại cho rằng chỉ cần ả thành công là có thể ở cùng với anh hai, Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn ly nước trái cái, đáy mắt dần ngưng trọng, chuyện này xảy ra lần thứ hai, là trùng hợp hay là âm mưu?

“Cái đó, chúng ta có cần gọi cảnh sát không?” Lâm Đinh Đinh chớp mắt liếc nhìn bên phải, thấy bộ dạng nặng nề của mọi người, hít sâu một hơi, hơi giơ tay, cẩn thận dò hỏi.

“Dù sao ả cũng là cháu gái duy nhất của ông Lương, thôi, Tiểu Lâm, đem ả trả đi đi, nhớ coi chừng cho kĩ, ngày mai kêu ông Lương qua đón về.” Ông nội Lâm mệt mỏi thở dài.

“Dạ, ông chủ.”

“Liền bỏ qua như vậy sao.” Lâm Đinh Đinh mím môi, tức giận thì thào, nhưng bị ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Tâm Nguyệt làm nghẹn họng, câm nín như con dê non.

“Con lên lầu trước.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn Lương Vân Nhi, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta run sợ.

“Anh.” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhìn anh.

“Không sao.” Lâm Nhã Nguyệt giống như bình thường, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, một mình tiêu sái lên lầu nhưng nhìn bóng lưng của anh rất cô đơn, xem ra anh hai vẫn còn để ý sự kiện kia.

Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng ôm vai Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Tâm Nguyệt đưa tay đặt lên bàn tay ôm vai mình, cảm kích nhìn anh, mỉm cười.

Lâm Tâm Nguyệt xoay người nhìn vẻ mặt trắng bệch, ẩn chứa đau khổ và hối hận của ông cụ, buông tay Cổ Trạch Sâm, đi tới ngồi chồm hổm trước mặt ông: “Ông nội, hôm nay ông cũng mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nhìn cháu gái bảo bối của mình, ông cụ cố nén đâu khổ trong lòng, giọng khàn khàn, tự trách: “Tâm Nguyệt, có phải kiếp trước ông nội đã tạo nghiệt hay không? Cho nên, kiếp này ông trời mới trừng phạt ông như vậy. Tại sao? Nếu tối hôm nay, Nhã Nguyệt không cảnh giác, phát hiện ra ly nước kia có vấn đề, có phải bi kịch năm đó sẽ được tái diễn không? Ông biết thằng bé Nhã Nguyệt vẫn không bỏ được chuyện năm đó. Nếu như không phải ông nhẹ dạ giữ Lương Vân Nhi lại, sẽ không có chuyện này, ông có lỗi với Nhã Nguyệt, là ông khiến cho các con khó chịu.”

“Ông nội, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, không có ai muốn như vậy hết, ông không cần phải tự trách.”

“Tâm Nguyệt, không cần lo cho ông, ông nội chỉ càu nhàu như vậy thôi, ông đã chống đỡ nhiều năm như vậy, làm sao bị đánh gục được chứ. Hiện tại, ông lo lắng cho Nhã Nguyệt, nó luôn giấu mọi chuyện trong lòng, con đi xem nó một chút, nó nghe lời con nhất.” Ông nội nhận được ánh mắt lo lắng của cháu gái bảo bối, xốc lại tinh thần, làm bộ thoải mái, nhưng nhớ tới cháu của chính mình, lo lắng và đau khổ trong mắt không thể giấu được.

“Con biết rồi, ông nội, để chú Lâm dìu ông đi nghỉ nha.”

“Được, khuya rồi, các con cũng ở lại nghỉ một đêm đi.”

“Dạ, ông nội.”

Lâm Nhã Nguyệt về phòng, trong mắt tràn đầy tức giận, bởi vì ở trước mặt ông nội và em gái nên anh cố nén sự tức giận trong lòng mình. Hiện tại anh không cần, anh không phải người không có cảm xúc, chỉ vì anh có thói quen khống chế tâm trạng của mình. Nhưng, không có nghĩa là anh để mặc cho người ta tùy ý xúc phạm, còn dám nói em gái bảo bối của anh như vậy, anh nhất định phải cho ả biết danh hiệu ‘Quân vương mặt lạnh’ không phải giả. Mặc dù, ông nội nói quên đi, nhưng chỉ đêm nay mà thôi, vì từ ngày mai, Lương Vân Nhi nhất định chịu xúi quẩy.

Cốc, cốc, cốc. Lâm Tâm Nguyệt đứng cạnh cửa, gõ cánh cửa mà Lâm Nhã Nguyệt chưa có đóng, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, trên mặt cười dịu dàng, Lâm Nhã Nguyệt ngẩng đầu Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

“Em vào được không?” Lâm Tâm Nguyệt biết trước còn cố hỏi.

“Vào đi, con bé này, chẳng lẽ anh hai còn có thể đuổi em ra ngoài.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn em gái mình, ánh mắt lạnh như băng mang theo ánh sáng nhu hòa, hoàn toàn không có sát khí như khi nãy.

“Chỉ biết anh hai là tốt nhất.” Lâm Tâm Nguyệt trước mặt Lâm Nhã Nguyệt luôn giống như đứa trẻ, lập tức đi vào ôm cánh tay anh làm nũng, trong nhà này, chỉ có cô là không sợ Lâm Nhã Nguyệt tức giận.

“Tối nay, khiến em không vui.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn em gái nhỏ bé mình che chờ từ nhỏ tới lớn, rõ ràng từng hứa phải bảo vệ con bé, nhưng lại để người ta đâm chọc vào vết thẹo của con bé, để nó nhớ lại chuyện năm đó, may mắn, may mắn con bé đã quên, bằng không nó phải chịu tổn thương lần nữa. Lâm Nhã Nguyệt siết chặt tay, càng nghĩ càng muốn giết chết con đàn bà ngu xuẩn kia.

“Anh hai, nói gì lạ vậy, em rất tốt, thật á.” Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt, cố gắng khiến Lâm Nhã Nguyệt tin cô, dáng vẻ ‘em không sao’: “Lại nói, người không vui chính là anh.”

“Không phải anh đã nói không có chuyện gì rồi à.” Ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt liếc trái liếc phải, nhưng vẻ mặt không hề biết đổi.

“Nói dối.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêm túc nhìn anh: “Anh quên em làm nghề gì à? Tuy cái mặt của anh vẫn giống bạn nhỏ cương thi, nhưng em gái anh vẫn có chút bản lĩnh nha, em là em gái của anh, sao lại không biết tâm tình của anh, huống chi, mọi chuyện đã qua lâu rồi, em và ông nội, ông ba, bác hai đều đã buông xuống, vì sao anh không thể.”

“Anh hai, trái tim của mỗi người rất nhỏ. Anh xem anh, vừa phải lo cho người nhà, vừa lo cho công ty, mặt khác còn phải chừa không gian cho vợ và con tương lai của anh, cho nên, chẳng còn nơi để chứa hồi ức cũ đâu.” Lâm Tâm Nguyệt chỉ chỉ vào trái tim Lâm Nhã Nguyệt, nghịch ngợm nói.

“Con bé này!” Lâm Nhã Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ véo mũi cô: “Anh hiểu ý của em, em không cần lo, anh không sao đâu.”

“Anh nói đó, em đây mỏi mắt chờ mong, để xem anh có làm được hay không…” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười xấu xa, giống hệt con hồ ly giảo hoạt.

“Làm không được thì sao?” Lâm Nhã Nguyệt mắt chứa đầy ý cười, tới gần trêu đùa cô.

“Em phạt anh dẫn em đi ăn tất cả những cửa hàng bánh ngọt trên thế giới.”

“Oa! Vậy anh không phải sẽ chịu thiệt sao?”

“Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt vung quả đấm lên đe dọa.

“Ha ha, tối nay, các em đều ở lại à?”

“Ừm, đêm nay không về, tối nay em và Sâm ở nhờ không đi.”

“Vậy anh phải suy nghĩ một chút, có nên thu tiền thuê nhà không, lấy tiền dẫn em đi ăn tất cả các món ngọt trên toàn thế giới.”

“Anh, anh không thể đối xử với em gái mình như vậy!!!”

“Ha ha…”

Tiếng cười ấm áp vang vọng trong toàn căn nhà, hình như muốn làm mây đen trên bầu trời nhà họ Lâm tản đi hết.

Sáng ngày hôm sau, Lương Vân Nhi ôm túi đi khỏi, lần này, ả không còn khả năng bước vào nhà họ Lâm lần nữa. Lâm Tâm Nguyệt nghĩ, mọi chuyện đều kết thúc, nhà họ Lâm khôi phục bầu không khí ấm áp trước đây, nhưng trăm ngàn lần cô không ngờ được, đây chỉ là mới bắt đầu.

Lúc Lương Vân Nhi đi, đúng lúc Lâm Tâm Nguyệt muốn đi vào trường đại học giảng bài. Bên trường đại học hi vọng, cô có thể dốc lòng giảng dạy một chút cách vận dụng tâm lí học kết hợp với kĩ thuật pháp chứng. Trước kia, cô cũng thường nhận được lời mời như vậy, nên cô không do dự mà nhận lời, nhưng không ngờ cô lại gặp một người cô không thể tưởng tượng được.

Khi Lâm Tâm Nguyệt kết thúc khóa học ra về, cô bị ai đó kêu lại, xoay người nhìn kĩ lại, ánh mắt cô kinh ngạc và sáng rực lên.

Chương 68: Phiền Não Của Đàn Ông

 

Edit: Tịch Ngữ

“Tâm Nguyệt.” Lâm Tâm Nguyệt chuẩn bị ra khỏi trường đại học thì nghe phía sau có âm thanh trầm ổn kèm theo mừng rỡ gọi lại, Lâm Tâm Nguyệt phản xạ có điều kiện quay người lại, nhìn thấy người đằng sau liền kinh ngạc trợn to mắt khó tin, sau đó liền chuyển thành kinh hỉ.

“Thầy.” Nhìn rõ bóng dáng chín chắn đang tới gần, Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười ưu nhã mà chói mắt, ngay cả khóe mắt cũng tràn ngập vui sướng, vẻ mặt kích động khỏi phải nói.

“Tâm Nguyệt, đã lâu không gặp.” Người đàn ông phía sau Lâm Tâm Nguyệt khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn hơi gầy, nhưng hơi thở ôn hòa, hiền hậu khiến người ta cảm thấy dễ chịu, an tâm, khóe miệng luôn cười ấm áp, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo vui sướng, kích động và đầy ý cười.

“Thầy, sao thầy ở đây?” Lâm Tâm Nguyệt kích động hỏi, vẻ mặt mang ý cười hào hứng.

“Em không cảm thấy chúng ta nên tìm một chỗ ngồi xuống sao? Hay em hi vọng đứng ở hành lang người qua kẻ lại nói chuyện phiếm với thầy?” Tống Mộ Thiên buồn cười nhìn cô sinh viên mình yêu thương nhất, lời nói mang theo sự nuông chiều.

Nghe lời Thầy đề nghị, Lâm Tâm Nguyệt mới sực nhớ mình đang ở đâu, nhìn vẻ mặt tò mò của những sinh viên trong trường, cô cúi đầu le lưỡi, ngẩng đầu lên mang theo nụ cười dịu dàng lại hào phóng: “Em nhớ gần đây có quán cà phê không tệ, Thầy, chúng ta đi đến đó há.”

“Được, em quyết định đi.” Tống Mộ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách cô nhóc này vẫn như vậy, lúc nào cũng hồ hồ đồ đồ, nếu bình thường cô nhóc có một nửa khôn khéo như khi làm việc thì hay rồi.

Tống Mộ Thiên là thầy hướng dẫn của Lâm Tâm Nguyệt khi cô học ở Mĩ. Khi đó, cô vừa đến nước Mĩ, chưa quen với cuộc sống, ngôn ngữ thì nửa hiểu nửa không, ở trường cô bị cô lập, xa lánh như cơm bữa. Vì không muốn người nhà lo lắng, cô đem mọi tâm sự giấu ở trong lòng, nỗi lo lắng khi xuyên qua lại quấn quýt trong trái tim cô, để thư giảm áp lực tâm lí, lúc vào đại học Lâm Tâm Nguyệt chọn môn tâm lí học. Cũng vào lúc đó cô biết Thầy tâm lí học Tống Mộ Thiên, có lẽ vì tâm lí tuổi tác, hai người nhanh chóng thành bạn bè, kế đó Tống Mộ Thiên trở thành thầy tốt bạn hiền của Lâm Tâm Nguyệt, cô học tâm lí học do Tống Mộ Thiên dạy, nghe theo lời gợi ý của ông mà áp dụng nó vào pháp chứng. Hiện tại, Tống Mộ Thiên là Thầy dạy tâm lí học nổi tiếng trên thế giới, nhưng Lâm Tâm Nguyệt là người duy nhất được gọi ông là ‘thầy’, đương nhiên cô không làm cho thầy của mình thất vọng, thành tựu của cô trong ngàng pháp chứng mọi người đều thấy rõ ràng.

Lâm Tâm Nguyệt biết nếu lúc đó cô gặp thầy, cô khẳng định cô không có thành tựu như ngày hôm nay. Là do ông giúp cô giảm áp lực, là ông giúp cô từ từ bước ra khỏi thế giới của mình, là ông giúp cô biết cần đi như thế nào, làm sao ở chung với người khác. Tống Mộ Thiên gần như đem mọi kiến thức mình biết về tâm lí học truyền dạy hết cho Lâm Tâm Nguyệt, bỏ công sức ra bồi dưỡng cô, mãi cho tới hôm nay, Tống Mộ Thiên vẫn là thầy tốt bạn hiền của cô.

Lâm Tâm Nguyệt dẫn Tống Mộ Thiên đến quán cà phê gần trường đại học, ngồi xuống, gọi cà phê, Lâm Tâm Nguyệt liền không chờ kịp: “Thầy, sao thầy đột nhiên xuất hiện ở trường đại học này?”

“Thầy được hiệu trưởng mời đến để phụ đạo cho sinh viên của trường, thuận tiện tới thăm em.” Tống Mộ Thiên ung dung nói.

“Gì chứ? Chỉ thuận tiện thăm em ư?” Lâm Tâm Nguyệt quệt mỏ, dẫu miệng lên án.

“Hết cách rồi, hiện tại thầy là người rất bận rộn nha.” Tống Mộ Thiên mím môi một cái, nghiêng đầu cảm khái.

“Thầy nói mà không thấy ngượng, không biết là ai quá mức rãnh rỗi, không có việc gì liền kêu trợ lí nhận một đống thư mời. Hôm nay bay Anh, ngày mai bay Pháp, ngày sau liền bay qua Mĩ, thời gian bay trên trời còn nhiều hơn thời gian ngủ trên giường, thầy cũng sắp thành người bay rồi nhỉ. Ngay cả ngày em tốt nghiệp thầy cũng mặc kệ, kì quái nhất là gửi MSN thầy không trả lời, gọi điện thầy không nghe máy, thậm chí ngày em kết hôn thầy cũng không đến. Nếu không thấy hành tung của thầy trong máy tính cộng với món quà thầy gửi, em nhất định hoài nghi thầy đã bay ra khỏi Trái Đất rồi.” Lâm Tâm Nguyệt khinh bỉ liếc gương mặt ‘bất lương’ của người nào đó, thầy cứ tiếp tục giả bộ đi, giả bộ tiếp đi, cái miệng nhỏ chóp chép, từng chút từng chút quở trách ‘chuyện xấu’ của Tống Mộ Thiên, trách mắng biến thành oán giận, thầy tốt bạn hiền cô tôn trọng nhất, giúp đỡ cô nhiều nhất, thế mà không dự lễ tốt nghiệp và lễ cưới của cô.

Tống Mộ Thiên tiếp nhận

cà phê do người phục vụ đưa, nhấp một ngụm, nghiêm túc nhìn cô sinh viên đắc ý nhất của ông, đáy mắt hiện lên một chút phức tạp, lập tức bị nụ cười cưng chiều thay thế: “Lúc đó em tốt nghiệp sớm, thầy không sắp xếp hành trình về kịp, lúc kết hôn càng khỏi phải nói, chuyện xảy ra đột ngột như vậy, không cho thầy thời gian chuẩn bị gì hết. Thầy muốn làm người thầy tốt, muốn biểu hiện một chút cũng không được, nhưng mà con nhóc như em cũng có lương tâm, còn biết gửi hình cưới cho thầy xem, còn nữa…” Tống Mộ Thiên đột nhiên nghiêm túc, lời nói trở nên sắc bén: “Vì sao chuyện bom nổ lớn như vậy lại không nói cho thầy biết.”

“Thầy, sao thầy biết chuyện này?” Lâm Tâm Nguyệt bị giọng điệu nghiêm túc của Tống Mộ Thiên hù, rốt cuộc là tên nào mach lẻo, con ngươi của cô liếc trái liếc phải, vẻ mặt chột dạ nhìn Tống Mộ Thiên, cẩn thận hỏi.

“Nếu không phải em hơn một tháng không có liên lạc với thầy, thầy không gọi điện đến nhà em, thầy còn không biết em bị hôn mê do bom nổ.”

“Em sợ thầy lo lắng thôi, huống chi hiện tại em cũng không sao.” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt nịnh nọt.

“Thôi, em không có chuyện gì là được rồi.” Tống Mộ Thiên thở dài, bộ dạng ‘thầy hết cách với em rồi’.

“Em biết thầy quan tâm em mà.” Lâm Tâm Nguyệt cười nũng nịu, lúc này di động của Lâm Tâm Nguyệt có tin nhắn được gửi đến, cô nhìn thoáng qua, cười ngọt ngào, nụ cười càng ngày càng đậm.

“Thấy em cười vui vẻ như vậy, không cần nghĩ cũng biết là tin nhắn của chồng em gửi tới rồi.” Tống Mộ Thiên nhìn vẻ mặt yêu kiều của Lâm Tâm Nguyệt, căn bản không cần nhìn liền đoán được người gửi tin nhắn.

“Dạ, anh ấy tới đón em, hiện giờ đang chờ em ở đầu đường.”

“Vậy thì tốt rồi, thầy còn chưa chính gặp qua cậu ta, thầy đi chung với em, vừa đúng lúc có thể xem thằng nhóc kia có sức hấp dẫn gì lại khiến cho cô sinh viên của thầy ‘nhớ mãi không quên’, ngày ngày đều lải nhải bên tai thầy.” Tống Mộ Thiên hài hước trêu ghẹo Lâm Tâm Nguyệt.

“Gì chứ, người ta đâu có.” Lâm Tâm Nguyệt bỉu môi phản bác.

“Ừ, trước đây em không có lải nhải ‘Sâm rất giỏi, giỏi vô cùng’ở bên tai thầy, em không có mỗi ngày nhớ cậu ta…”

“…” Cô không nghe thấy gì hết, không nghe gì hết á.

Lúc Cổ Trạch Sâm thấy bà xã của mình, bên cạnh cô có một người đàn ông xa lạ. Anh thấy Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu, mặc kệ người bên cạnh đang trêu tức mình, bộ dạng ‘ta không nghe gì hết’, trong mắt người đàn ông xa lạ hiện lên ý cưng chiều, bầu không khí của hai người rất hài hòa

“Sâm, anh đến rồi à.” Lâm Tâm Nguyệt sung sướng đi tới, tự nhiên ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm.

“Ừm.” Cổ Trạch Sâm nhếch môi cười nuông chiều, thuận tay cầm tư liệu trên tay bà xã, nghi ngờ nhìn Tống Mộ Thiên: “Vị này là?”

“Tôi là thầy hướng dẫn tâm lí học của Tâm Nguyệt, tôi họ Tống, có thể gọi tôi là giáo sư Tống.” Tống Mộ Thiên không chờ Lâm Tâm Nguyệt mở miệng giới thiệu, ông tự mình lên tiếng, vừa nói vừa quan sát Cổ Trạch Sâm, ngay cả biểu tình và động tác đều không buông tha, thấy thái độ của anh với Lâm Tâm Nguyệt, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Là giáo sư tâm lí học, lúc em ở Mĩ, thầy ấy giúp em rất nhiều.” Lâm Tâm Nguyệt đúng lúc chen vô, trong lời nói nồng nặc niềm cảm kích.

“Xin chào, em là Cổ Trạch Sâm, là ông xã của Tâm Nguyệt, giáo sư gọi em Sâm là rồi.” Cổ Trạch Sâm chú ý tới xưng hô của bà xã mình, cũng nhận ra cảm kích trong giọng nói của cô, trong nháy mắt thoáng qua vài thứ, thái độ đối với Tống Mộ Thiên càng tôn kính, thậm chí còn để ông quan sát thoải mái.

“Nghe nói, cậu không chỉ là bác sĩ pháp y mà còn là tác giả, đẹp trai lịch sự, ánh mắt của Tâm Nguyệt không tệ nha.” Tống Mộ Thiên tán thưởng gật đầu, hài lòng cười: “Con nhóc này là đứa trẻ khiến người ta không bớt lo, sau này giao cho cậu.”

“Em biết, giáo sư.” Cổ Trạch Sâm thâm tình nhìn người bên cạnh, kiên định nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia.

“Thầy, em đâu có khiến người ta không bớt lo.” Lâm Tâm Nguyệt nghe lời thầy mình nói, lập tức không phục lẩm bẩm nói.

“Em nói đi.”

“Ha ha…” Cổ Trạch Sâm không hề khách sáo cười lớn.

“Hừ! Không thèm để ý các người nữa.” Lâm Tâm Nguyệt kiêu ngạo quay đầu đi.

Nếu thời gian có thể dừng lại, Lâm Tâm Nguyệt thật sự rất muốn khoảnh khắc này dừng lại tại đây. Cô tình nguyện cái gì cũng không biết, vĩnh viễn là cô học trò thích làm nũng, có chút mơ hồ, lại có tính cách trẻ con.

“Giáo sư, có cần em đưa thầy về không?” Cổ Trạch Sâm cười hỏi, Lâm Tâm Nguyệt lập tức quay đầu, đôi mắt trông mong nhìn thầy mình: “Phải đó, thầy, chúng ta cùng đi ăn trưa đi, đã lâu chúng ta không gặp rồi.”

“Không cần, thầy có việc phải vào trường.” Tống Mộ Thiên cười cự tuyệt ý tốt của Cổ Trạch Sâm, đối với sinh viên của mình thì cười đến dịu dàng: “Thầy còn ở nơi này một thời gian, muốn đi ăn cơm chung khi nào cũng được.”

“Vậy được thôi.”

“Chúng em đi trước.”

“Ừ.”

Tống Mộ Thiên nhìn chiếc xe rời xa, ánh mắt chìm nổi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

***

Sauk hi Cổ Trạch Sâm đón Lâm Tâm Nguyệt về nhà, lại vì một câu ‘mệt muốn chết’ của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức xông lên nhà Cao Ngạn Bác ăn chực. Cao Ngạn Bác đã quen với việc hai người vợ chồng nhà này mặt dày đến ăn chực, nhưng hôm nay lại xuất hiện thêm hai người khác chính là Lương Tiểu Cương và Dương Dật Thăng.

Bởi vì Lương Tiểu Nhu dẫn em dâu tương lai đi dạo phố, hưởng thụ quyền lợi của phụ nữ độc thân, trút oán hận trong lòng, để lại mấy người đàn ông cô quạnh. Cao Ngạn Bác than thở trong lòng, vốn dĩ Lương Tiểu Nhu còn định kéo Mã Quốc Anh đi chung, nhưng người ta bận về nhà làm con gái ngoan, còn Lâm Tâm Nguyệt, cô nàng này đã sớm rời khỏi hàng ngũ độc thân.

“Phụ nữ.” Cao Ngạn Bác nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước.

“Phụ nữ.” Lương Tiểu Cương ảo não lắc đầu.

“Phụ nữ.” Dương Dật Thăng bất đắc dĩ cười khổ.

“Aiz” Ba người đồng loạt thở dài, hai vợ chồng Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm dựa vào nhau ngồi trên ghế sô pha, anh một miếng em một miếng ăn trái cây, thuận tiện xem trò vui, nhìn ba người đàn ông ăn uống no đủ xúm lại một chỗ mày ủ mặt ê, than ngắn thở dài.

“Rốt cuộc ba người đang buồn phiền chuyện gì? Có muốn chia sẻ một chút không.” Cổ Trạch Sâm mang dáng vẻ ‘ta là người tốt, ta rất vui lòng nghe’, anh không lên tiếng thì thôi, anh vừa lên tiếng liền nhận được hai ánh mắt sắc bén như dao và một ánh mắt ai oán.

“Ôi, Sâm, anh đắc tội bọn họ à? Oán khí nặng như vậy. Người không biết còn tưởng bọn họ vì bị nhóm Tiểu Nhu vứt bỏ mà giận chó đánh mèo lên người anh nha.” Lâm Tâm Nguyệt lén lén kéo cổ tay Cổ Trạch Sâm, cẩn thận liếc ba người bọn họ, nhỏ giọng hỏi, thuận tiện cắn một miếng trái cây Cổ Trạch Sâm đưa tới, thật là ngọt.

“Không có.” Cổ Trạch Sâm vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Rồi lập tức bừng tỉnh: “Chắc là ghen tỵ với chúng ta, dù sao họ cũng bị bọn Tiểu Nhu bỏ rơi, chúng ta phải biết thông cảm người khác.” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm sâu xa, thông cảm.

“À, đã biết, em sẽ thông cảm cho bọn họ.” Lâm Tâm Nguyệt gật đầu, miệng nhai trái cây rộp rộp.

Cao Ngạn Bác, Lương Tiểu Cương và Dương Dật Thăng nổi sùng. Các người như vậy gọi là nói nhỏ hả? Nói lớn đến nỗi mọi người đều nghe rõ, còn là nghe không sót một chữ luôn đấy. Cái gì gọi là chúng tôi ghen tỵ, rõ ràng đầu sỏ gây chuyện là các người, bây giờ còn làm bộ vô tội, các người cố ý, cố ý !!!! Đừng nghĩ rằng bọn tôi không thấy vẻ mặt hả hê của các người nhá!!!!

“Đừng nhìn chúng tôi như vậy. Chúng tôi có thể thông cảm cho các người, các người cũng có thể thông cảm cho chúng tôi, để chúng tôi được xem trò vui một cách thỏa mãn nhá. Nói đi, hai người làm sao chọc giận Tiểu Nhu và Đinh Đinh. Còn Ivan, lát sẽ nói sau.” Lâm Tâm Nguyệt tò mò quan sát bọn họ, mắt lóe sáng, đầy ý cười.

“Đều do anh Sâm gây họa.” Lương Tiểu Nhu ôm gối dựa, xị mặt, vẻ mặt đáng thương nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

“Hử, có liên

quan đến Sâm hả? Tiểu Cương, đến đến đến, mau nói cho chị Tâm Nguyệt. Nếu Sâm bắt nạt em, chị giúp em dạy dỗ anh ấy.” Lâm Tâm Nguyệt cười dịu dàng dụ dỗ Lương Tiểu Cương.

“Bởi vì Đinh Đinh thấy anh Sâm luôn tạo kinh hỉ để dỗ chị vui vẻ, cho nên cô ấy rất hâm mộ. Vì vậy, em cũng nghĩ biện pháp để dỗ cô ấy vui vẻ, mua quà tặng cô ấy. Vốn nghĩ cô ấy sẽ rất vui, ai dè cô ấy vừa mở hộp quà liền mắng em ‘ngu ngốc’ rồi bỏ đi. Ngày hôm nay, cô ấy không thèm để ý tới em.” Lương Tiểu Cương rất thành thực khai báo.

Bầu không khí im lặng kì quái bao phủ trong phòng, mọi người đều hận sắt không thành thép nhìn chăm chú vào Lương Tiểu Cương, Lâm Tâm Nguyệt buồn bực không thôi. Thầm nghĩ hung hăng gõ vào đầu cậu ta: “Đinh Đinh mắng đúng. Tiểu Cương, em đó, thật ngốc!”

“Chị Tâm Nguyệt, ngay cả chị cũng nói em như vậy.” Lương Tiểu Cương uất ức.

“Đinh Đinh tức giận bởi vì em không hiểu rõ mục tiêu. Con bé mở hộp quà liền không vui là do nó không thấy món quà mình mong muốn.” Lâm Tâm Nguyệt thở dài lắc đầu, bất đắc dĩ dùng đưa tay có đeo nhẫn quơ quơ: “Nó muốn cái này, cái này nè.”

“Chị Tâm Nguyệt, tay của chị thì sao? Đinh Đinh tức giận có liên quan gì đến cái tay của chị?” Lương Tiểu Cương nghiêng đầu hỏi, Lâm Tâm Nguyệt tử trận!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .